Bốn Mùa


  Vũ Thị Bích        



Tôi không là thi sĩ
Nên chẳng biết làm thơ
Nhưng sao mãi thẫn thờ
Với chuyện đời dâu bể

Một sáng nào sương phủ
Màu sữa đục mênh mông
Tôi nghe hồn gợi nhớ
Pleiku một sáng hồng

Ôi đẹp sao tuổi trẻ!
Bao sức sống vươn trào!
Bao ước mơ vời vợi!
Giờ thương nhớ đầy vơi!

Một trưa nào nắng ấm
Gợi nhớ nắng quê hương
Nắng hanh, hồng đôi má
Nắng gắt, xạm da người

Người dân tôi cặm cụi
Vun đắp cho ngày mai
Quên thân mình cháy bỏng
Cho ước mộng lâu dài

Một chiều nào gió lộng
Những cánh lá đổi màu
Tung bay theo chiều cuốn
Cuốn người về mênh mông

Đời vào thu rồi đó
Có khi nào trăn trở
Bao ước mơ tuổi hồng
Mơ ước nào đến không?

Một tối nào se lạnh
Lạnh buốt các cụ già
Trên quê hương tôi đó
Gió lùa xắt thịt da

Qua bao nhiêu dâu bể
Giờ còn, ta với ta!
Thân xác, buổi chiều tà
Tâm tư, nhiều lắng đọng

Vũ Thị Bích – 2008