Cao thoại Châu BÀI GỈANG KHAI TRƯỜNG
Thích tư do,ta bị đời khép vào khuôn mẫu Sống theo thời khóa biểu đã chia cho Mỗi sang phải đi vào lúc tám giờ Gặp lũ trẻ con có nhiều đứa dốt
Không chậm trễ không sai một phút Vì cổng trường là chỗ rất trang nghiêm (và bây giờ là chỗ rất tang thương ai lỡ chân qua đó một lần lòng sắt đá cũng run run muốn khóc)
Như thừơng lệ thánh hiền đứng đầy cửa lớp Mặt rầu rầu như những vết tường loang Và thánh hiền mặt mũi cô đơn Không khác những người dạy học
Ngày khai trường ta tò mò muốn biết Vậy học trò lần lượt nói ta nghe Các em đứng lên nói đi từng đứa Từng đứa thấy gì trong một tương lai
Và học trò ta từng đứa vẫn ngồi Cả ta nữa cũng ngồi câm trên ghế Lúc bấy giờ ta thấy mình đang thở Đang bập bùng trong một trái tim khô
Ta cứ ngỡ mình là thầy, nên thế Nhưng các em cũng thế không ngờ Chúng ta lẽ nào như những mộ bia Ghi đầy đủ những người đã chết
Lời giảng lên u trầm cả lớp Theo cửa ra ngoài tan loãng trong sương Nhìn các em ta nhận ra mình Cũng như thế từ những ngày còn trẻ Phải dẫn các đi con đường cũ Những con đường làm khổ lương tâm Ta đền các em bài giảng khai trường Một bài giảng chỉ toàn sự thật
Thánh hiền là những người đã chết Là những người không đoán nổi mai sau Cửa tương lai không có lối vào Các em kiếm tìm và đi. Chấm hết!
Pleiku 1970 |