PLEIKU TRONG TRÁI TIM TÔI

                                   CÒN MỘT CHÚT GI…)

      ˜                              

                                                     Huỳnh Thị Bê.

Viet Nam

                                                                                                                                                                         

   Gần bốn mươi năm  đi xa , tôi vn mong  có ngày được tr v thăm li Pleiku. Thăm    ph núi mây mù, đi dăm phút đã v chn cũ.Thăm Biển Hồ quanh năm xanh mát. Thăm trường xưa yêu du, đã mt thi hoài nim, ước mơ. Thăm thy, cô tóc ln màu mây…Thăm bn bè k còn người  mt... Thăm cái trng lnh lùng  trước ca văn phòng,mà ngày xưa chúng ta thường hay:”Trống ơi nhanh lên!”…”Trống ơi chậm lại!”…

Bạn có biết tại sao không???

                 “ Cái trng trường em mùa hè cũng nghỉ…

                 Sut ba tháng lin trng nm ngm nghĩ…

                                  Bun không…”

Thăm cà phê Thiên Lý, thăm bún riêu… Thăm… Ôi! Còn nhiu và nhiu na…Làm sao nói hết ni nh thương, tha thiết, cuạ̉t thời không còn  bé thơ …, nhưng chưa đủ tuổi để làm người lớn… Đi vi nơi đã cho ta nhiu k nim, bun, vui, mt thi áo trng, dùng t ng, câu văn nào đ nói cho hết  được  đây…???

Thế gii riêng ca tôi, gia đình, bn bè không ai có thể hiu …Là cuc sng tn vùng cao xa xôi  đó...Không nói mt li, ch có ánh nhìn xa xăm, mi lúc mi thêm da diết…

 C tun nay tôi tht vui, trong đu óc lúc  

(Tác giả năm 17 tuổi )_                        naøo cuõng lieân töôûng tôùi ngaøy hoïp maët.Ngi trên xe mà: ”Em ti đâu ri?…, nh gi anh”…,”bn ti đâu ri?… , ti nơi nh gi cho tôi”…”Nhng tin nhn, nhng li nói ngn gn, trong đin thoi, đã làm tôi nôn nao, trong sut cuc hành trình, dài gn năm trăm cây s. Đi vi các bn nước ngoài, thì năm trăm kilomet không có là bao nhiêu, nhưng vi chúng tôi là mt khong cách đáng k, bn  có biết ti sao  không???

Sau bao nhiêu vt v, mt mỏi t sáu gi sáng Sàigòn…Cho đến khi tôi đt chân xung bến xe Pleiku thì tri đã nhá nhem ti. Tìm mt ch có chút ánh sáng, đ đng ch bn ti…Tôi ngơ ngác nhìn quanh, thn th nhìn nơi mà” mt thi mình đã sng!!!”  Nơi đây đã đ li, trong ký c ca tôi  bao ni nh thương. Ai cũng có biết bao cuộc chia tay của đời mình . Có khi nhớ thương đong đầy rồi gặp lại. Có khi tưởng là vĩnh viễn rời xa ...Ở tận cùng nỗi nhớ , rồi một ngày vô tình gặp lại, nhiều khi cũng chỉ khiến trái tim mình thêm một lần đau đớn...

Ngi sau xe máy tôi đưa mt nhìn cnh vt  chung quanh,  Pleiku ca tôi đây sao???  Hai bên đường quán xá ni quán xá… Nhng căn nhà thp bé như b ngt th trước sức chèn ép ca các tòa cao c… Nhng tm bin  qung cáo vi đèn đin sáng choang, làm m nht ánh sáng yếu t vàng vt, ca nhng ô ca s ” ti nghip!” trong nhng căn nhà” ti nghip!”...

Sau mt đêm ngon gic, không biết có phi vì đường xa, mt nhc, hay vì được  sng li … Li ngi sau xe máy, bn tôi cho xe chy tht chm, vì mun cho tôi nhìn kỹ hơn, nhưng tôi t nghĩ có mun chy nhanh hơn cũng chẳng được, vì xe là xe và hình như mi người đang phn khích (exciter), ch mt chút bt cn là tai nn s xy ra, và hu qu là gì thì bn đã biết.

Tôi mun tìm ra nhng no đường, góc ph thân thương, nhưng không th được, vì cây ci thì đã đi đâu hết!!! ...( Xuất hiện  và biến mất luôn là qui luật tất yếu của mọi thứ trên cõi đời này )… Đường đã được m rng…Tôi đã lm góc ny vi góc kia, đường ny vi đường n, nơi ny vi nơi khác…

“Pleiku ta trót nặng tình

Khi đi mang cả phố buồn đi theo…”

Gn bn mươi năm cho mt cuộc đi thay ri! còn gì na phi không bn??? Đi thêm mt hi na, bn tôi bo:

”Đây là con đường đến trường mình ngày xưa. ”Ôi ! (con đường ny tôi đã quen đi li lm ln, nhưng sao ln ny tôi t nhiên thy l ? ) Cnh vt thân thương  đã biến mất... Hình như chúng chơi trốn tìm đâu đó trong ký ức xa mờ …    

Trường đã được xây dng li, tht đp và khang trang ,làm tôi:

         “Chợt nhớ ngẩn ngơ tiếng giảng bài

            Giọng thầy chen lẫn nắng ban mai

            Nghiêng nghiêng dáng nhỏ em ngồi học

            Mắt vẫn đuổi thầm đôi bướm bay…”

Nhưng  đâu ri nhng gc phượng già  nua, cn ci, c mi đ hè sang đã hào sng tng cho chúng tôi, nhng chùm hoa đ thm (màu hoa phựơng thm như máu con tim) .mà chúng tôi c nht và ép vào sách vở , lâu lâu li ly ra so, xem  hoa ca ai đp hơn và mt cuộc ci v bùng n, hơn c chiến tranh vùng Vnh, vì có c hai phe nam và n, đ ri cui cùng khi thy giáo vào lp, thì hoa ca ai cũng đp…và…!!!.

 Còn đâu nhng cây bng lăng trng, vi nhng chùm hoa  tím, làm đm say nhng tâm hn “thi sĩ”, v c tróc ra tng lp, như nhng  t giy, mà chúng tôi dành đ viết lưu bút. Tin tay là chúng tôi  bóc ra tng mnh, ri vò ri xé, ri tung lên c như là bướm lượn… Không biết chúng có đau hay không? mà sao ngày xưa chúng tôi li nghịch,  phá đến như thế! c lâu lâu  tôi li thy v ca chúng tróc, và chúng tôi li bóc ra… li tung lên …Chúng tôi cứ sống và lớn lên như thế .

Bây gi ngồi nghĩ lại, ôi thương quá! Những chuyện ngày qua…

Theo tôi thì : “ hoài niệm  là niềm vui” cho mỗi người ở lứa tuổi chúng ta !!!…

Tôi cố giử cho riêng mình cm t thân thương này… Còn bạn???

Xe tiếp tục lăn bánh. Tôi bo:” Mình ti khu nhà m ca người dân tc đi, nơi mà ngày xưa ti mình c hay ra ngi, trong nhng gi  thy , cô vng mt đó”. Bn cho biết nơi y không còn na !!!…

Ri bn chy lòng vòng, rch ngang x dc, đ đưa tôi đi xem hết ch ny ti ch khác… Tôi c đc tên đường, nhưng rt khó, vì có nhiu đường mi và có nhiu đường đã đi tên…

 

 

 

Đây ri khách sn Pleiku, ta lc trên mnh đt mà ngày xưa nhà tôi đã … Tôi nghe như tim mình thắt lại… Người ta đã san bng…! Phải ! Đã san bằng…! Nhà mình chc đã chu du đâu đó trong cõi xa m!!! Lúc này... Cảm giác  nhập nhằng khó gọi thành tên. Là buồn? Là nhớ? Là bâng khuâng? Hay trống vắng???...

                     Tôi cm thy thương vô cùng, nhng k nim đã qua, ước ao, hy vng, được mt ln nhìn li, sng li… nơi đã cho ta vô vàn thương nh y. Nhưng không còn được na ri!… Thi gian ơi !!!..…

          Tôi vn tiếp tc không nhn ra nhng góc ph, nhng con đường đã in sâu trong ký c ca mình… Xe chạy ngang qua rp chiếu bóng ”Dip Kính”, nơi mà ngày xưa mi ln có phim mi là tôi c đi xem cho bng được, mc dù phi ra chén, phi lau nhà tiếp ch Hai… Ôi! Nhng b phim tình cm lãng mn ca n Đ, đã cho tôi nhng gic mng đp, nhng ước mơ cháy bng ca tui mi vào yêu…Bây giờ đã !!!

                                 “ Lạc người từ thưở biết yêu

                         Phố nghiêng dốc núi dã quỳ tháng ba…”

Anh bn tôi bo: “Phi cho ch xem li… xem  li “…và anh đã chy vòng vòng quanh thành ph… Pleiku đã đổi mới  thật nhiều!!! … Vậy mà tôi vẫn xưa cũ trong chính tôi ???… Xe vòng qua sân vn đng. Đây là nơi mà  chúng tôi, đã d l k nim Hai Bà Trưng  ln cui, trước khi ri Pleiku đ đi xa…

                  Sương chiu lãng đãng miên man, không biết v đâu trong vô tn ca đt tri…Tôi t hi:” Có phi, mình đang trong mt cuc lãng du, kỳ thú vi vô vàn k niêm ngày xưa, cùng thy, cô, bè bn trường Trung Hoc Pleiku???”,… Vi nhng  “bui chiu quanh năm mùa đông”… Nên tôi đã  nhớ!!!…Và… 

                        “ Áo trắng ơi ta tìm em hoa phượng

                             Öôùc mô nhiều gặt hái được bao nhiêu…??? 

                                                       K nim, ngày v thăm li trường xưa  25-06-2006

                                                                 behuynhthisgn@yahoo.com

                                                84 984 812 531

Huỳnh Thị Bê.  Việt Nam

                                                         

                                                               

   

          Bùi ThịHương,Lê Thị Dung,Huỳnh Thị Bê,Thầy Nguyễn Đức Trung,Nguyễn ThịTin

 

                    

 

 

Thầy Lâm, Nhàn, Bê,B. Hương, Nhung, N. Hương, Thầy Phước, Hiến, Hòa, Tin.

                                  

 

 

 

 

 

Hàng 1)Cô Hòa, cô Huế, Bê, Phỉ, Diêm, Lan, ...               Hàng 2)Liên, Nguyện, Phương.

            Huỳnh Thị Bê

Tôn nữ Tuyết Nhung