PLEIKU TRONG TRÁI TIM TÔI
CÒN MỘT CHÚT GI…)
Huỳnh Thị Bê.
Viet Nam
Gần bốn mươi năm đi xa , tôi vẫn mong có ngày được trở về thăm lại Pleiku. Thăm phố núi mây mù, đi dăm phút đã về chốn cũ.Thăm Biển Hồ quanh năm xanh mát. Thăm trường xưa yêu dấu, đã một thời hoài niệm, ước mơ. Thăm thầy, cô tóc lẫn màu mây…Thăm bạn bè kẻ còn người mất... Thăm cái trống lạnh lùng trước cửa văn phòng,mà ngày xưa chúng ta thường hay:”Trống ơi nhanh lên!”…”Trống ơi chậm lại!”…
Bạn có biết tại sao không???
“ Cái trống trường em mùa hè cũng nghỉ…
Suốt ba tháng liền trống nằm ngẫm nghĩ…
Buồn không…”
Thăm cà phê Thiên Lý, thăm bún riêu… Thăm… Ôi! Còn nhiều và nhiều nữa…Làm sao nói hết nỗi nhớ thương, tha thiết, cuả một thời không còn bé thơ …, nhưng chưa đủ tuổi để làm người lớn… Đối với nơi đã cho ta nhiều kỷ niệm, buồn, vui, một thời áo trắng, dùng từ ngữ, câu văn nào để nói cho hết được đây…???
Thế giới riêng của tôi, gia đình, bạn bè không ai có thể hiểu …Là cuộc sống ở tận vùng cao xa xôi đó...Không nói một lời, chỉ có ánh nhìn xa xăm, mỗi lúc mỗi thêm da diết…
Cả tuần nay tôi thật vui, trong đầu óc lúc
(Tác giả năm 17 tuổi )_ naøo cuõng lieân töôûng tôùi ngaøy hoïp maët.Ngồi trên xe mà: ”Em tới đâu rồi?…, nhớ gọi anh”…,”bạn tới đâu rồi?… , tới nơi nhớ gọi cho tôi”…”Những tin nhắn, những lời nói ngắn gọn, trong điện thoại, đã làm tôi nôn nao, trong suốt cuộc hành trình, dài gần năm trăm cây số. Đối với các bạn ở nước ngoài, thì năm trăm kilomet không có là bao nhiêu, nhưng với chúng tôi là một khoảng cách đáng kể, bạn có biết tại sao không???
Sau bao nhiêu vất vả, mệt mỏi từ sáu giờ sáng ở Sàigòn…Cho đến khi tôi đặt chân xuống bến xe Pleiku thì trời đã nhá nhem tối. Tìm một chỗ có chút ánh sáng, để đứng chờ bạn tới…Tôi ngơ ngác nhìn quanh, thẫn thờ nhìn nơi mà” một thời mình đã sống!!!” Nơi đây đã để lại, trong ký ức của tôi bao nỗi nhớ thương. Ai cũng có biết bao cuộc chia tay của đời mình . Có khi nhớ thương đong đầy rồi gặp lại. Có khi tưởng là vĩnh viễn rời xa ...Ở tận cùng nỗi nhớ , rồi một ngày vô tình gặp lại, nhiều khi cũng chỉ khiến trái tim mình thêm một lần đau đớn...
Ngồi sau xe máy tôi đưa mắt nhìn cảnh vật chung quanh, Pleiku của tôi đây sao??? Hai bên đường quán xá nối quán xá… Những căn nhà thấp bé như bị ngột thở trước sức chèn ép của các tòa cao ốc… Những tấm biển quảng cáo với đèn điện sáng choang, làm mờ nhạt ánh sáng yếu ớt vàng vọt, của những ô cửa sổ ” tội nghiệp!” trong những căn nhà” tội nghiệp!”...
Sau một đêm ngon giấc, không biết có phải vì đường xa, mệt nhọc, hay vì được sống lại … Lại ngồi sau xe máy, bạn tôi cho xe chạy thật chậm, vì muốn cho tôi nhìn kỹ hơn, nhưng tôi tự nghĩ có muốn chạy nhanh hơn cũng chẳng được, vì xe là xe và hình như mọi người đang phấn khích (exciter), chỉ một chút bất cẩn là tai nạn sẽ xẩy ra, và hậu quả là gì thì bạn đã biết.
Tôi muốn tìm ra những nẻo đường, góc phố thân thương, nhưng không thể được, vì cây cối thì đã đi đâu hết!!! ...( Xuất hiện và biến mất luôn là qui luật tất yếu của mọi thứ trên cõi đời này )… Đường đã được mở rộng…Tôi đã lầm góc nầy với góc kia, đường nầy với đường nọ, nơi nầy với nơi khác…
“Pleiku ta trót nặng tình
Khi đi mang cả phố buồn đi theo…”
Gần bốn mươi năm cho một cuộc đổi thay rồi! còn gì nữa phải không bạn??? Đi thêm một hồi nữa, bạn tôi bảo:
”Đây là con đường đến trường mình ngày xưa. ”Ôi ! (con đường nầy tôi đã quen đi lại lắm lần, nhưng sao lần nầy tôi tự nhiên thấy lạ ? ) Cảnh vật thân thương đã biến mất... Hình như chúng chơi trốn tìm đâu đó trong ký ức xa mờ …
Trường đã được xây dựng lại, thật đẹp và khang trang ,làm tôi:
“Chợt nhớ ngẩn ngơ tiếng giảng bài
Giọng thầy chen lẫn nắng ban mai
Nghiêng nghiêng dáng nhỏ em ngồi học
Mắt vẫn đuổi thầm đôi bướm bay…”
Nhưng đâu rồi những gốc phượng già nua, cằn cỗi, cứ mỗi độ hè sang đã hào sảng tặng cho chúng tôi, những chùm hoa đỏ thắm (màu hoa phựơng thắm như máu con tim) .mà chúng tôi cứ nhặt và ép vào sách vở , lâu lâu lại lấy ra so, xem hoa của ai đẹp hơn và một cuộc cải vả bùng nổ, hơn cả chiến tranh vùng Vịnh, vì có cả hai phe nam và nữ, để rồi cuối cùng khi thầy giáo vào lớp, thì hoa của ai cũng đẹp…và…!!!.
Còn đâu những cây bằng lăng trắng, với những chùm hoa tím, làm đắm say những tâm hồn “thi sĩ”, vỏ cứ tróc ra từng lớp, như những tờ giấy, mà chúng tôi dành để viết lưu bút. Tiện tay là chúng tôi bóc ra từng mảnh, rồi vò rồi xé, rồi tung lên cứ như là bướm lượn… Không biết chúng có đau hay không? mà sao ngày xưa chúng tôi lại nghịch, phá đến như thế! cứ lâu lâu tôi lại thấy vỏ của chúng tróc, và chúng tôi lại bóc ra… lại tung lên …Chúng tôi cứ sống và lớn lên như thế .
Bây giờ ngồi nghĩ lại, ôi thương quá! Những chuyện ngày qua…
Theo tôi thì : “ hoài niệm là niềm vui” cho mỗi người ở lứa tuổi chúng ta !!!…
Tôi cố giử cho riêng mình cụm từ thân thương này… Còn bạn???
Xe tiếp tục lăn bánh. Tôi bảo:” Mình tới khu nhà mồ của người dân tộc đi, nơi mà ngày xưa tụi mình cứ hay ra ngồi, trong những giờ thầy , cô vắng mặt đó”. Bạn cho biết nơi ấy không còn nữa !!!…
Rồi bạn chạy lòng vòng, rạch ngang xẻ dọc, để đưa tôi đi xem hết chổ nầy tới chổ khác… Tôi cố đọc tên đường, nhưng rất khó, vì có nhiều đường mới và có nhiều đường đã đổi tên…
Đây rồi khách sạn Pleiku, tọa lạc trên mảnh đất mà ngày xưa nhà tôi đã ở… Tôi nghe như tim mình thắt lại… Người ta đã san bằng…! Phải ! Đã san bằng…! Nhà mình chắc đã chu du đâu đó trong cõi xa mờ !!! Lúc này... Cảm giác nhập nhằng khó gọi thành tên. Là buồn? Là nhớ? Là bâng khuâng? Hay trống vắng???...
Tôi cảm thấy thương vô cùng, những kỷ niệm đã qua, ước ao, hy vọng, được một lần nhìn lại, sống lại… nơi đã cho ta vô vàn thương nhớ ấy. Nhưng không còn được nữa rồi!… Thời gian ơi !!!..…
Tôi vẫn tiếp tục không nhận ra những góc phố, những con đường đã in sâu trong ký ức của mình… Xe chạy ngang qua rạp chiếu bóng ”Diệp Kính”, nơi mà ngày xưa mỗi lần có phim mới là tôi cố đi xem cho bằng được, mặc dù phải rửa chén, phải lau nhà tiếp chị Hai… Ôi! Những bộ phim tình cảm lãng mạn của Ấn Độ, đã cho tôi những giấc mộng đẹp, những ước mơ cháy bỏng của tuổi mới vào yêu…Bây giờ đã… !!!
“ Lạc người từ thưở biết yêu
Phố nghiêng dốc núi dã quỳ tháng ba…”
Anh bạn tôi bảo: “Phải cho chị xem lại… xem lại “…và anh đã chạy vòng vòng quanh thành phố… Pleiku đã đổi mới thật nhiều!!! … Vậy mà tôi vẫn xưa cũ trong chính tôi ???… Xe vòng qua sân vận động. Đây là nơi mà chúng tôi, đã dự lễ kỷ niệm Hai Bà Trưng lần cuối, trước khi rời Pleiku để đi xa…
Sương chiều lãng đãng miên man, không biết về đâu trong vô tận của đất trời…Tôi tự hỏi:” Có phải, mình đang ở trong một cuộc lãng du, kỳ thú với vô vàn kỷ niêm ngày xưa, cùng thầy, cô, bè bạn ở trường Trung Hoc Pleiku???”,… Với những “buổi chiều quanh năm mùa đông”… Nên tôi đã nhớ!!!…Và…
“ Áo trắng ơi ta tìm em hoa phượng
Öôùc mô nhiều gặt hái được bao nhiêu…???”
Kỷ niệm, ngày về thăm lại trường xưa 25-06-2006
behuynhthisgn@yahoo.com
84 984 812 531
Huỳnh Thị Bê. Việt Nam
Bùi ThịHương,Lê Thị Dung,Huỳnh Thị Bê,Thầy Nguyễn Đức Trung,Nguyễn ThịTin
Thầy Lâm, Nhàn, Bê,B. Hương, Nhung, N. Hương, Thầy Phước, Hiến, Hòa, Tin.
Hàng 1)Cô Hòa, cô Huế, Bê, Phỉ, Diêm, Lan, ... Hàng 2)Liên, Nguyện, Phương.
Huỳnh Thị Bê
Tôn nữ Tuyết Nhung