Pleiku dấu yêu


  Phạm Thu Hương        



Lâu lắm rồi mới thấy một hoàng hôn đẹp như thế. Vẫn mây trời trong. Vẫn sắc chiều vàng. Và lòng tôi thì mênh mông thương nhớ. Tôi nó với chị Phượng điều này khi hai chị em đang trên đường đi từ Houston tới Dallas. Tôi nhìn những hàng cây bên đường và nhớ tới Pleiku. nỗi nhớ cứ dềnh lên làm tôi muốn ngộp . Cái nơi chốn tôi đã rời bỏ và chưa một lần quay lại. nhưng khi nhìn bức hình ngôi trường Minh đức do chị Phượng đưa xem tôi muốn khóc. Vẫn màu vôi vàng, vẫn 3 dãy tầng lầu im , vẫn cánh cổng sắt đóng. Tất cả chỉ là một bức hình nhưng nó dắt về trong trí nhớ tôi một thủa hồng mơ, mộng biếc, với mắt trong, với môi cười thời mới lớn. Thế đó đã 30 năm xa. Thoáng chốc đã 30 năm già.

Tôi về đây ngồi trong căn phòng nhỏ nhưng ấm cúng của vợ chồng Thầy Doanh và chị Lân với một lòng vui và mọt trời kỷ niệm đang theo nhau lớp lớp xô về.

Ôi ! Đức Cha Oanh ! Ngài Hiệu Trưởng nghiêm nghị thủa nào với áo chùng đen, gọng kính trắng và cây roi ve vẫy trên tay, đứng chờ mỗi ngày bên khung cửa hẹp những đứa học trò ham chơi đi học trễ. Tôi ôm Cha thật chặt. Hôn hai má Cha. Chao ôi, bao năm qua Cha vẫn thế. Chỉ cho con biết với, sao tình Cha bao la thương hết mọi người, Cha vẫn trẻ. Còn riêng con chỉ chút tình bé mọn mà lao đao, vất vả đến giờ. Đây là vợ chồng thầy Cát, đây là vợ chồng thầy Hiếu Anh, Vợ chồng cô Bích, Thầy Sinh.

Đây là chị Tình, chị Ngọc, chị Mai, Liên Hương…anh Toán, Nam, Bá Thanh, Chị Bình. Nhiều người nữa tôi không nhớ tên do lớp lớn hơn hay nhỏ. Tất cả đều cười nói ồn ào vay quanh Đức Cha Oanh là người ít nói nhất

Thầy Doanh khóc khi nói đến Thầy Dự gởi thiệp về mùng ngày họp mặt Minh đức từ Canada. Tôi thương thầy quá. Làm như những người sống quá nhiều bằng tình cảm đều khó có thể ngược xuôi, bươn chải. Gánh nặng trên đôi vai quá nặng và những ngọn gai đời cào chân sướt gót tôi nhớ có làm mấy câu thơ

Bố mẹ ủ con trong trăm chiều thương mến
Nên lớn khôn con vẫn vụng về,
Nên vẫn thèm có người dỗ khóc
Nên vẫn thường giận dỗi bâng quơ
Đời không đủ trăm tay nâng dậy
Những lần sai, chân sướt, lệ đầm
Lời người nói không hẵn lời mật ngọt
Nên nếm vào lòng xót xa đau !

Liên Hương hát với thầy Hiếu Anh đệm guitar. Bài hát về những tháng hè xa thầy nhớ bạn. Tiếng hát của Liên Hương làm mắt tôi mờ đi. Ôi ! người xưa biết đâu mà tìm !. Người xưa, Tình xưa. Và cả tôi cái thời xưa đó cũng xa rồi. Có lẽ sau Cha Oanh, Liên Hương là người ít thay đổi nhất. Nhớ nhé, một dịp nào. Chúng mình sẽ gặp nhau, có cả Ngọc Ánh nữa để đàn hát, để ngâm thơ, để đi hát KaraOke một đêm, rồi nhớ một đời.

Tôi cười với Thanh, chảy cả nước mắt, khi nghe ông anh rể của Thanh nói về cái hên được làm rể của Minh đức. Thanh với dáng gầy và râu ria hôm nay. Thanh với giọng Huế ngày xưa đón đưa tôi hai buổi tan trường . Thanh ơi, 30 năm qua chúng mình thay đổi biết bao. Giờ đây ngồi gần nhau, nhìn nhau cười cho kỷ niệm đẹp ngời và cho trong trí nhớ chúng mình mãi hoài là 20 tuổi.

Liên Hương nhờ Thanh dẫn ra xa lộ về lại Houston vì sợ lạc đường. Lúc vẫy tay chào nhau qua khung cửa xe tôi nhớ tới hai câu thơ

Huy thư tự tư khứ
Tiêu tiêu ban mã minh

Sao cuộc đời cứ phải chia xa ? Sao hôm qua, hôm nay lại có nhiều buồn vui đến thế ?

Tôi thương cô Bích quá khi nghe cô nói “ Cô muốn hát”. Dáng cô ngồi, giọng cô hát vẫn ngọt ngào, đằm thắm như cô Bích dạy toán của tôi năm lớp sáu thủa nào. Anh Quỳnh bảo “ Cô ơi, chừng nào cô sẽ ra CD đây “, riêng tôi, lúc nào cô cũng là cô giáo có giọng nói du dương như một tiếng đàn

Vui nhất là bài thơ không dấu của thầy Cát do chị Lân viết trên bảng cho mọi người cùng hoạ vận. Chị Lân ơi ! Chị đã cho mọi người một “Big Surprise” đó nhé. Bây giờ thì em hiểu thầy Doanh có tới 7 cái hên lận. đó là được làm đức lang quân của một MC vô cùng duyên dáng. Bài thơ của thầy Cát :

Minh Đức, Minh Đức biết mấy dấu yêu
Những tầng lầu lộng gió, xanh mây chiều
Phượng thông soi bóng đường Lê Lợi
Áo trắng , nơ xanh lung linh dáng kiều.

Đã được chị Tiên Sa hoạ lại tuyệt vời.

Minh Đức muôn đời vẫn dấu yêu
Thầy xưa bạn cũ nhớ thương nhiều
Bao năm gặp lại tình xưa đậm
Xiết chặt vòng tay một chữ yêu.

Ngoài ra cũng còn hai câu thơ của cô Bích nói về Cha Oanh, đọc lên ai cũng ôm bụng cười

Xa xa bóng dáng người cầm gậy
“ Mau chạy bây ơi ” kẻo bị đòn !

Khi tôi về lại Houston trời thay áo sẫm. Lại một hoàng hôn nữa lại theo cùng. Khác chăng hoàng hôn của lúc đi về không có sắc mây trong, chỉ có một sắc đỏ buồn trong hai con mắt nhỏ.


Phạm Thu Hương, 2006 Cựu H/S Minh Đức, Lớp 11A, NK 1970-1971