HOÀI NIỆM


  Houston        



Tiếng chim hót ngoài song gợi nhớ
Một thuở nào ngỡ đã xa xôi
Tôi về đây ngập trong kỷ niệm
Đời cuồng xô lạc mất nhau rồi

Tôi làm mấy câu thơ này vào 1 buổi sáng của một tháng về thăm nhà vội vã. Sáng nào mùi hoa ngâu ngọt ngào, mùi hoa ngọc lan ngây ngất và líu lo bầy chim yến ngoài song cửa cũng thức tôi dậy từ sáng sớm. Tôi thích nằm thật lâu trên giường để cảm nhận cái hạnh phúc thật gần như có thể nắm được trong tay là mình đang ở nhà với bố mẹ như thuở xưa còn bé - thuở mắt chưa cay, môi chưa mặn với những âu lo, toan tính của cuộc đời.

Tôi không nhớ ngày xưa – lúc mình 18 tuổi, thì cái tâm trạng thiếu nữ buồn vui bất chợt với cảm nghĩ tình yêu mỏng như cánh chuồn chuồn đã rung động lòng tôi thơ trẻ như thế nào, còn bây giờ, lúc này sao tôi buồn thế.

Tôi về, và rất ít khi đi lại trên những con đường cũ, không phải vì phương tiện thiếu, mà đúng hơn do lòng tôi đã khác xưa nhiều. tôi không thể nào tìm ra được mình của mười, hai mươi năm trước với cùng một ý nghĩ, một niềm vui, nỗi buồn nữa. Chính điều này mới làm cho tôi buồn quá. Thời gian ở tuổi hai mươi là một khám phá với tất cả sự say mê, lòng rung động, mỗi nhiệt thành. Còn ở tuổi tôi bây giờ - giống như một hoài niệm - nửa muốn vùi quên bước tới, nửa ngần ngại tiếc nhớ sau lưng. kỷ niệm là một viên ngọc quý rực rỡ sắc màu, mà thời gian như lớp dầu đánh bóng bên ngoài. Tôi có thói quen không nhớ kỹ tháng ngày, nên kỷ niệm cứ như một mớ chỉ rối mù – trong đó mọi nơi chốn, từng khuôn mặt, luôn ẩn hiện với nguyên vẹn sự xúc động của một thời yêu dấu đã qua

Tôi rủ Ti ăn gỏi đu đủ ở đường Đinh Tiên Hoàng, Tí ù dắt xe vào lề đường, còn tôi lững thững theo sau, người bán hàng đưa cho hai chị em hai miếng nilon dày hình vuông trải trên vỉa đường thay cho những cái ghế gỗ thuở xưa. Tôi gọi một đĩa đu đủ cho ít tương ớt, còn Tí thì vừa ăn, vừa xuýt xoa vì cay. Ti gọi thêm đĩa thứ hai, kêu

- Chị đừng ăn nữa khéo đau bụng

Tôi ừ, ừ và buồn buồn nhớ lại những chiều tan học ở Sở Y Tế ra, cả bọn tôi hay dắt xe đạp đi dài theo con đường này. mới đó đã mấy chục năm qua. Trên con đường này tôi hay đi cùng Nghiệp, và ưa nhìn vào mỗi cánh cổng nhà, đếm xem có bao nhiêu nhà trồng hoa leo trên mái cổng. Tôi nhớ những chùm hoa tím, rủ dài xuống như những con pháo chuột, toả mùi thơm hắc, tôi có lần nhặt chúng trên tay, vò nát. Bây giờ, tôi không tìm ra được một chút thân quen nào còn sót lại. Tên con đường không thay, những xe gỏi không đổi, chỉ có những cảm xúc không nói nên được tên trong lòng tôi là đổi thay thôi. Điều đó có gì khó hiểu. thuở xưa tôi hồn nhiên quá, và dưới mắt nhìn của tôi, mọi vật đều hiện ra dưới một bóng mờ, không rõ nét. Còn bây giờ, dù muốn hay không, những cảnh sắc của cuộc đời cứ phơi bày ra dưới một gốc độ nào tinh quái nhất. Không hiểu có phải do mình đang già dần đi, hay suy nghĩ đã trượt sang hướng khác, chỉ biết một điều, có nguyên một lòng trống trãi và cảm giác buồn sắc như dao trong tôi khi nhìn những đỏi thay đến từ bên ngoài và ngay chính nơi mình.

Buổi tối ngồi ăn ở sân quán Thanh niên. Nguyên đòi vào bên trong cho mát, nhưng tôi kêu thích ở ngoài trời hơn. Lần đầu tiên tôi tới nơi này. Lần đầu tiên tôi ngồi đối diện với người mà thuở xưa đã có thời là một kỷ niệm êm đềm - dưới mái của những tàng lá tre dài từ trên cao rủ xuống. Trên đầu tôi, những đám mây không còn rực rỡ ánh vàng như lúc mới vào – màu xám hồng của buổi chiều tàn nom ngậm ngùi như câu nói lúc chia tay. Trước mắt tôi là ba dãy bàn dài – có một đại gia đình đang ăn uống, nói cười. Xê bên trái - một cặp tình nhân – trên bàn, trước mặt cô gái có một quyển sách nhỏ ( tôi đoán là tự điển ) vì thỉnh thoảng sau một lúc thì thầm, cô gái lại lật cuốn sách ra và lại cười cười, to nhỏ tiếp với người đàn ông ngoại kiều bên cạnh.

Tôi nhìn những lát thịt heo luộc thái thật mỏng xếp quanh trong lòng chiếc đĩa hoa viền đỏ nổi mờ những cánh hồng màu như bạc, khác hẵn hôm đi ăn bánh tráng Trảng Bàng với bố mẹ - một đĩa thịt heo, cắt miếng dày, xếp như bỏ đống - mới nhìn đã ớn chẳng muốn ăn. Nguyên bảo : - Thu biết không , cái bánh tráng này, người ta phơi sương cho ẩm chứ không nhúng nước, nên khi cầm lên nó không bị dính vào nhau. Tôi cười sao cầu kỳ quá. Tôi nhìn đĩa rau thơm, nom thật đẹp mắt với những loại rau tôi chưa thấy bao giờ. Lúc Nguyên toan quấn cho tôi một cuốn, tôi lấy lại cái chén cười cười : - Để Thu làm, đây là món ruột của mình.

Bửa ăn bắt đầu như thế. Một nhẹ nhõm thảnh thơi. Một êm đềm trong kỷ niệm. Thỉnh thoảng trên vai, trên tóc tôi có tiếng khẻ chạm của chiếc lá tre vàng rơi theo cơn gió nhẹ. Dưng không, tôi nhớ chiếc lá buổi tối nào Hoàng Trần đi với Tô Bình Lư lại quán đưa cho tôi với miệng cười với câu hát – Xin chiếc lá vàng làm bằng chứng yêu em. Hoàng Trần bây giờ nghe nói văn nghệ sĩ như xưa. Còn Tô Bình Lư thì đã mù tăm ở nơi nào trong cái xứ Canada nghìn trùng biển rộng.

Tôi ăn món cá chiên ròn, nhắm tô canh chua có vài lát ớt đỏ nổi lên mặt như hoa rắc, vừa nghe Nguyên kể về tên gọi của những bạn bè xưa, của những nơi chốn cũ. Tôi hỏi Nguyên về ngôi trường Minh Đức cũ, mà trong trí nhớ của tôi chỉ thấp thoáng hiện ra với sắc vôi vàng. Tôi không hiểu mình sẽ có cảm giác buồn hay mất mát khi về thăm lại trường cũ, ngồi lại chính cái bàn, cái lớp học thủa xưa. Pleiku. Tên gọi một tỉnh lị nhỏ xíu trên bản đồ, mà khu phố chính nói như nhà thơ Vũ Hữu Định “ Đi dăm phút đã về chốn cũ ” thế mà Pleiku đối với tôi lại là tất cả của mộng mơ, của hy vọng, của hạnh phúc, của những tháng năm vàng thiếu nữ. Chao ôi, sao mà nhớ những sớm chiều sương nhẹ, những trưa nắng say, ngày tôi và Minh hay đi bộ về trên con đường Trịnh minh Thế có những hàng cây cao xanh lá. Sao mà nhớ những tối ngồi trong gian quán nhỏ, mà mắt cay vì khói thuốc, mà tai ù theo những tiếng nhạc bập bùng, tôi đã để hồn mơ tới những chân trời….Những mơ hồng mộng biếc, những lãng mạn nổi trôi, những yêu thương đằm thắm một thời để nhớ một đời tôi đã có từ nơi chốn đó. Nhưng sao tôi chưa một lần quay lại ? vì sợ ư ? Sợ chính cái cô đơn to lớn của mình khi đối mặt lại với khung cảnh cũ, mà người xưa, mà tình xưa đã lạc mất tự bao giờ ? Hay vì ích kỷ tôi chỉ muốn nâng niu trong trái tim, trong ý nghĩ những hình ảnh mong manh tươi đẹp cũ ?

Nguyên chở tôi về. Tôi đòi đi một vòng quanh chợ Bến Thành. Trời hôm nay mát và có nhiều gió. Tôi nhìn giòng xe cộ chen nhau lượn vòng theo những con đường lớn, quanh những toà nhà cao tầng mới xây sau ngày tôi đi. Tất cả hân hoan như chào đón, vừa dấu đâu đó một cái nhìn lạnh lẽo. Tôi vừa về lại nơi thân yêu mình mong chờ, nhưng đã lại nhanh chóng chuẩn bị cho mình một cuộc ra đi. Đây là cảm nghĩ đầu tiên của tôi về sự cô đơn. Đây là buổi tối đầu tiên ( kể từ ngày về ) tôi đi một mình đúng nghĩa. Tới trước cổng, chỉ một nắm tay nhẹ “ Thu về nhé, ngủ ngon ” Không biết tôi ngủ ngon không, hay trong giấc mơ chỉ là chập chùng sương phủ ?



Houston, 2007