HOÀI NIỆM
THU TÍM
Sau mấy chục năm xa cách thành phố Pleiku, nay tôi theo nhóm Tận Hiến về Pleiku thăm các làng phong trên miền Phố Núi đầy sương mù và những lúc nắng nóng mịt mù gió bụi của ngày xưa, nơi tôi có nhiều kỷ niệm của một thời học trò, những buồn vui của tuổi mới lớn, những nghịch ngợm của lũ bạn học cùng lớp chạy nhảy trên bàn ghế đuổi nhau làm đổ cái ghế dài trúng ngón chân cái làm tôi đau điếng và bị bong móng, và ngày hôm sau lại đổ thêm một lần nữa và ngón chân cái bên kia lại bong tiếp và lâu thật là lâu 2 móng chân cái của tôi mới trở lại bình thường, người làm đổ ghế là bạn Tiến ( nghe nói bạn đã mất vì nhiễm HIV bị chồng lây sang, cả 2 đã chết và bỏ lại mấy đứa con, thật tội quá ! )
Xe chạy tới Trà Bá bỗng dưng lòng tôi nao nao khó tả. Mình đã thật sự trở lại nơi ngày xưa mình đã từng ở, từng học hành và cùng vui buồn với các bạn cùng lớp.
Xe đã dừng lại trong khuôn viên của Dòng Phao lô. Tôi và cả nhóm xuống xe và theo sự hướng dẫn của Soeur Liên, nhóm chúng tôi đến các phòng mà các Soeur đã sắp xếp để chúng tôi nghỉ ngơi và hôm sau chúng tôi sẽ đi làm việc ở các làng có người phong như Làng Mít, Plei Chuét, Dak H’ding..v.v..( những tên tiếng Jarai, Banar tôi viết không biết có chính xác không ! )
Sau mấy ngày làm việc ở các làng phong và các cô nhi viện Vinh Sơn ở KonTum chúng tôi có một ngày nghỉ ngơi để hôm sau chúng tôi về lại Saigon.
Hôm nay tôi phải đi kiếm người bạn thân của tôi sau mấy chục năm xa cách. Tôi thả bộ từ Dòng Phao Lô xuống đường Quang Trung nơi người bạn tôi ở. Vừa đi vừa ngắm nhìn cảnh vật chung quanh, mọi vật ở đây cũng thay đổi, đường được tráng nhựa không còn đất bụi như ngày xưa nữa. Tôi tìm nhà bạn thấy khác hẵn ngày xưa. Và kìa ! bạn tôi đang đứng bán hàng cho khách, tôi đứng nhìn bạn mình mãi. Nó vẫn thế, dáng gầy cao cao chẳng khác gì mấy, mình nhận ra nó, không biết nó có nhận ra mình không ? Đợi bạn bán hàng xong tôi chạy đến hỏi :
- bạn có phải L. không ?
- không nhận ra mình sao ?
- ….
- H. đây mà…
Thế là 2 đứa mừng chảy nước mắt, hỏi thăm nhau hàn huyên câu chuyện đủ thứ. Sau đó L nói : Ông Cương mất lâu rồi, hồi mùa hè đỏ lửa năm 72. Tự dưng tôi hơi nhoi nhói ở tim khi nghe tin này. Mặc dầu đã lâu rồi, ngày xưa tôi cũng chẳng có tình ý gì với người ấy, nhưng nghe nói mình chợt nhớ lại chuyện xưa mà thấy nhoi nhói cho người đã để ý đến mình còn mình thì lại thờ ơ.
Tôi thì không biết người này, nhưng L thì chơi với em gái của người ấy, chẳng biết làm sao mà họ biết tôi. Tôi đâu có đến nhà em gái người ấy bao giờ. Có lần L đưa tôi phong thư, nói : có người gởi cho H nè, tôi hỏi : Của ai vậy? – coi thì biết.
Tôi mở thư ra coi, đó là thư làm quen, tôi đưa lại cho L
- L coi đi, H không biết người này
Thế là từ đó lâu lâu L lại đưa tôi một lá thư và trong thư bao giờ cũng bảo tôi trả lời thư. Nhưng tôi không biết mặt mũi thì làm sao trả lưòi được. có lần L đưa, tôi chẳng coi mà xé đi rồi vất dưới gầm bàn. thế là L la tôi – không đọc thì L đọc, mắc gì xé đi. Sau này tôi mới nghĩ ra L để ý đến người này.
Thư đưa hoài mà không trả lời cũng kỳ. tôi trả lưòi thư cho người ấy là tôi đã có bạn rồi đừng viết thư nữa ( nói vậy thôi chứ tôi có ai đâu )
Nhưng vài hôm sau L nói với tôi
- con Nhung nó nói nó ghét H.
- tại sao vậy ?
- vì H làm cho anh hai nó buồn.
Trong khi đó tôi không biết anh hai nó là ai ?
Có lần trời mưa tầm tã. Tôi đi học tới cuối nhà thờ bỏ áo mưa ra , đang xếp lại thì có người nói :
- đưa áo mưa anh xếp lại cho.
Tôi ngẫng lên nhìn thấy một người dong dỏng cao, đẹp trai đứng ở trước mặt tôi, tôi đoán là ai rồi. Thế là ba chân bốn cẳng túm áo mưa xách cặp chạy như ma đuổi băng qua đường, chạy một hơi lên lầu 2 vào lớp. vạt áo dài bị đất đỏ bắn lốm đốm như tổ ong. Thế là tôi biết mặt nhưng chưa có cảm tình với người ấy. Năm đó người ấy thi tú tài 1 rớt, ít lâu sau thì phải đi lính.
Nghỉ hè năm 1970. buổi cuối cùng của năm học, tôi với người bạn đi bộ từ trường tới nhà thờ Thánh Tâm để đón xe lam về nhà. Vì hồi ấy nhà tôi ở gần phi trường Camp Holloway của Mỹ, thì thấy một người mặc áo lính đi xe honda chạy đến và đưa tôi quyển sách “Vạn Vật Học lớp 10” ( bây gìơ là Sinh Học lớp 10 )
Tôi không nhận và nói là không quen. Người ấy nói cứ nhận đi, khi tôi nhìn thấy chữ “Cương” trên túi áo phải thì tôi biết là người ấy. nhìn mãi và tôi đã nhận cuốn sách ấy. khi tôi cầm quyển sách ấy rồi thì người ấy không nói gì và quay xe đi.
Đến tối, tôi mới lấy quyển sách ra xem, thì bên trong có một bức thư rất dài, đại khái là người ấy yêu đơn phương, nếu có nghĩ đến người ấy thì viết thư theo KBC…còn không thì… hình ảnh của một người con gái đã đi qua đời người ấy. và tôi vẫn còn nhớ mấy câu thơ người ấy viết trong thư :
“ …..Tôi chỉ biết thổn thức trước đối tượng
Lạy Chúa nhân từ con xin thú tội,
Vì nàng đẹp quá hoá con yêu
Tình yêu đâu phải tội lỗi
Đã biết rằng con yêu, vẫn cứ yêu…”
Rồi hè năm đó tôi theo gia đình về Saigon, thế là những sự việc cuốn hút theo năm tháng rồi tôi cũng dần quên người ấy.
Bây giờ L nhắc lại, tôi cũng thấy xốn xang, không biết họ đã quên mình chưa hay là khi chết lại mang theo hình bóng của mình thì chết thật.
Nhưng dù sao đi nữa tôi cũng thấy mình có lỗi và tôi vẫn thường cầu nguyện cho người ấy trong thánh lễ hay những lúc đọc kinh chung với Hội Dòng. mặc dầu sau mấy chục năm mới biết tin người ấy không còn ở trên cõi đới này nữa.
Nguyện cầu cho linh hồn người ấy được thanh thản.
THU TÍM