Nhắc nhau đễ nhớ


  Chu Nguyên        

  Nước giữ Hoa tươi
Hoa nở cho Người
Hoa thở tôi thở
Hoa cười tôi cười (*)
  Cuộc nhân duyên, ta viết cho em
Chuyện hai ta, nhắc nhau như mới,
nhắc nhau như nghe vừa thoáng qua thềm,
bao nhiêu năm ngỡ chấp nguyền hôm qua !
  ừ nhỉ, em ơi!
nụ cười xưa
em nhốt tình ta,
cơn vui say đắm, lời ca mặn nồng
em vùi ta giữa mênh mông,
trăm cơn lục mộng,
ngàn hồng chiêm bao!
  Giờ
  tình ta em nhốt phương nào,
cõi ta bà đó có bao tỏa kiềm ?
chung mơ thiện nghiệp êm đềm
nào đâu điệm tịch, giờ em riêng nằm
tình ta em nhốt trăm năm
còn em nay đã ôm cầm đi đâu ?
trong mơ, ta nước mắt sầu
trong tim tràn lệ mưa ngâu cuối mùa !
chia tay người,
ta vẫn mơ
chia tay một buổi, còn chờ trăm năm
ta nào thoát được căn trần ?
ta nào có được một lần nhân duyên
  đường em đi
hương ái vấn vương
ba mươi năm chẵn
tình trường còn ta,
em đi
đường cúc nở hoa,
em đi
huệ trắng sân nhà,
em đi khối mộng trong ta vỡ rồi
chia tay, ta mím chặt môi
chia tay, em nở nụ cười héo hon
biết lòng vẫn đợi chờ lòng
mà đâu duyên phận, đục, trong, ai ngờ!
em đi, hôm ấy trời mưa ?
không, không, nước mắt!
nhặt thưa đổ tràn.
em đi, thu hết nắng vàng,
em đi, đông lạnh lại càng lạnh hơn
hè sang, ve dục cơn buồn
mà ngày xuân lạnh, chút hương hoa tàn
nhớ ngày xưa, áo len em
em mang muôn thủa màu vàng ta yêu,
vàng hoa cúc, vỗ tình triều,
từng lầm lũi bước, liêu xiêu chuyện tình
 
  hát lời, em mãi yêu anh
hát lời ru mãi ngàn năm, đợi chờ!
 
  ừ nhớ rồi, một chiều mưa!
bên thềm hai đứa che hờ cho nhau
ướt vai, ướt áo,
ướt đầu
nụ cười che, ánh mắt đâu tự tình,
hạt rơi ướt khóe môi anh
tay ai nhẹ phủi như thầm nhắc nhau,
lời từ môi miệng… trước sau…
giờ thì vĩnh viễn?... biết đâu mà tìm…
Tỉnh cơn mới ngộ nhân duyên,
Từ lâu quán tưởng:ĐOÀN VIÊN
  Giờ em bóp méo mộng huyền trăm năm
Nghe em nói, tiếng vô âm
Tự trong cháng niệm nhắc thầm :“hư vô.!.!”
Một lời yêu, giọt cam lồ
Nhiễu vào môi chút mộng mơ ngọt ngào
Ba mươi năm
Đã khát khao
Ba mươi năm tưởng chiêm bao hiện về
Trong u mê, tình u mê
Mắt môi em chợt vỗ về tâm ta
Cội khô nở một nụ hoa !

(*)Bài kệ của Thiền sư Thích Nhất Hạnh

Chu Nguyên, Toronto 2007
Một Cựu học sinh Trung Học Minh Đức