Một thoáng kỷ niệm
Nguyễn Khuê Các
Từ trái qua phải: vợ chồng cô Bích, vợ chồng B/s Căn, Đức Cha, Ô. Hùng và vợ chồng ông Chuẩn
Khi nghe tin Đức Cha sẽ ghé Oregon thì chúng tôi, anh chị Hùng và anh chị Chuẩn cùng bàn luận sắp xếp chương trình tiếp Đức Cha
Từ tối hôm kia, tôi và chị Bích thường xuyên liên lạc với nhau, cứ như là đang trong tình trạng “di tản chiến thuật 1975” vậy..
Tôi hỏi Bích:
- Đức cha đến đâu rồi?
- Mình còn chưa biết rõ Bố ở đâu nữa.
- Bố đã đến Seattle chưa?
- Tối nay vợ chồng Yến ra phi trường đón Bố về nhà Yến nghỉ. Ngày mai trên này sẽ mời Bố đi ăn trưa rồi thẳng đường đến nhà anh chị đấy.
Một lúc sau, Bích gọi diện báo tin:
- Chị Căn ơi, Yến vừa phone cho biết Bố đang ngồi chơi ở phi trường bên Boston vì tuyết, máy bay delay hai tiếng nữa mới bay. Tội cho chồng Yến phải đi làm đêm nếu Bố đến quá trễ!
- Tội Đức Cha và chồng Yến nhưng hy vọng ngài đến đúng giờ sau khi delay. Nhớ cho mình biết đường đi nước bước của Bố nhé. Chương trình ở đây, các anh chị và tụi này đã định như bạn biết: Lên nhà mình nghỉ ngơi, nói chuyện. Đến 5 giờ đi ăn buffet, và phái đoàn Seattle đưa Đức Cha trở về Tacoma để ngài nghỉ, và sáng hôm sau tiếp tục cuộc hành trình mục vụ.
- Ừ, tụi mình tính như vậy nhưng chả biết Bố có thay đổi gì không: Bố hay có những thay đổi như chong chóng vào phút chót do thiên hạ níu kéo …
- Sao mình nghe thấy cái gì loảng xoảng, như bạn đang rửa nồi xoong vậy? Rồi tiếng cháu nào khóc nữa vậy?
- Ừ, mình đang làm Osin đây: gấp quần áo cho cháu nội. Ôi, coi chừng ngã, con!.
- Thôi, để bạn lo làm tròn bổn phận Osin, coi chừng cháu ngã. Hẹn gặp ngày mai. Nhớ phone thường xuyên nhé…. Mình đi tắm đây.
Lúc tắm ra thì ông xã nói “lúc nãy có phone của chị Bích cho biết Đức Cha đã đến Seattle, đang nghỉ ngơi ở nhà vợ chồng Yến rồi. Ngày mai chương trình không thay đổi”.
Chúng tôi sửa soạn lại nhà cửa cho tươm tất để đón Bố rồi lên giường ngủ mà cứ thao thức, chờ đợi… nhưng rồi cũng ngủ được 6 tiếng ngon lành. Lạy Chúa cho con ngủ nhiều để gặp Bố và bạn bè con ngày mai tha hồ mà hàn huyên tâm sự.
Qua điện thoại, được biết Đức Cha và đoàn tùy tùng gồm anh chị Thi-Bích, Yến lái xe (bác tài gái) đã lên đường để đến Portland.
- Em ơi, có phone của chị Bích này …. Sao ạ? Sao, tất cả đang ở nhà Cún à? Em nói chuyện với chị Bích đi! (Cún là con gái út của chúng tôi tên Trang Đài, nhưng sinh năm Tuất 1970 nên gọi yêu là Cún)
- Hả?! Sao bạn lại đến nhà Cún? Mình đã dặn là đến nhà Trụ rồi mà! Bây giờ bảo Cún chỉ đường đến đây ngay nhé,,, Tội Đức Cha quá! Con cái nó hành hạ bố tơi bời như thế!
- Khỉ quá! Cho mình lại địa chỉ nhà Trụ đi! Yến sẽ chở tất cả đến ngay… OK lên đường! Cô đến bố mẹ, nghe con, bye… bye …
Lại đợi thêm 30 phút nữa! Rõ cái bà Bích vớ vẩn thiệt, dã dặn rồi mà lại cứ quên!!!
- Uả, anh còn tính đi đâu mà diện veste vậy, Đức Cha sắp đến rồi.
- Ồ, người ta sửa soạn đàng hoàng để đón Đức Cha chứ! Lại đây em gài cái nút áo veste ở giữa này, cái áo chemise ở trong nữa kéo lên chứ!... Nhớ đón Đức Cha thì mời vào cửa trước đấy nhé…(vì thói quen trên xe xuống là mở cửa garage để vào nhà cho nhanh và đỡ lạnh)… Sửa soạn cái máy hình để lát nữa chụp gửi cho thiên hạ coi chứ…
- Bà nội ơi, sao ông nội lại ra ngoài đường đứng vậy? Trời lạnh ra đường là ho và sổ mũi đấy!
- Ông nội đón Đức Cha và các ông bà.
- Đức Cha là ai ạ?
- Là bố của ông bà nội.
- Ông già lắm, hả bà nội?
- Xe đến rồi. Để bà nội xuống tiếp khách. Con nhớ phải vòng tay chào mọi người nhé.
- Dạ.
Tôi phóng xuống nhà, mang theo cái máy hình, mở cửa trước , bấm ngay hình Bố đang tươi cười bước vào nhà, phía sau Căn, Thi, Bích và Yến. Mọi người lao xao vui mừng hội ngộ. Những cái bắt tay và ‘bic huc’ (big hug) ấm áp quá sau mấy năm mới gặp lại nhau…
- Mời an tọa. Thưa Bố dùng nước cam hay trà sen nóng?
- Chị cho tôi nước lọc, Đức Cha đằng hắng như bị khan tiếng muốn ho…
- Đức Cha bị ho à? Con có kẹo ngậm cho đỡ khan tiếng. Để con lên lấy đưa Đức Cha dùng.
- Cám ơn chị, tôi có trong túi đây.
- Kẹo này tốt lắm, Đức Cha dùng ạ.
- Bố lấy kẹo để dùng cho mau khỏi đi, Bích nói, cứ làm khách với con cái…
- Ừ thì xin. Cám ơn chị Căn.
- Anh chị Thi Bích và Yến uống gì, mình lấy?
- Nước trà nóng là nhất.
- Vào salon ăn miếng cam, quả quit, miếng bánh, và hỏi thăm sức khỏe của nhau. Đức Cha và tôi nhờ Yến chụp hình. Thứ sáu, các cháu kẻ đi làm người đi học. Lát nữa sẽ qua chào Đức Cha nếu về kịp, còn không là không gặp được Đức Cha. Khuê Đài mong gặp Yến ngay từ ngày mới đến Mỹ, mà mới hôm kia đi nhận job nên không biết có về để được gặp Đức Cha và Yến là bạn học trường Phaolồ cũ mà cũng là hàng xóm Pleiku không?
- Chị Căn năm nay 50 chưa?
Tôi giật bắn mình tưởng nằm mơ khi nghe Đức Cha hỏi, cười hớn hở:
- Thưa Bố, con gái đầu lòng của con đã 45 rồi. Con 65, Bố ơi, thế là Bố bớt của con đến 15 tuổi: thật là sung sướng được ‘trẻ mãi không già’!
- Reng reng, phone của anh VMHùng… Anh Chuẩn muốn gặp chị nói đôi lời… Dạ vâng, Đức Cha đến rồi. Mời các anh chị lại ngay.
- Chị Căn ơi, ngập ngừng ở đầu giây bên kia, chúng tôi đến anh chị là xa quá. Bây giờ đã 4:30 rồi. Vậy xin lỗi anh chị, Đức Cha và cả nhà, chúng tôi đến thẳng Buffet Palace và đón quí vị ở đó, được không ạ?
- Xin anh nói chuyện với Đức Cha đây ạ.
- Alô! Thày Chuẩn hả… Ừ khỏe… Được rồi. Như thế cho tiện… Hẹn gặp nhau nhé.
- Em ơi, hơn 4:30 rồi. Phải lên đường ngay, vì đây đến đó cũng phải hơn 45 phút đấy.
- Dạ. Xong hết đi ngay đây…
Các con cháu chào Đức Cha và cô chú Bích Thi, chị Yến, bịn rịn chia tay…
- Ai đi xe nào, hả anh?
- Đức cha và anh Thi đi xe anh lái. Chị Bích và em ngồi xe Yến lái nhé.
Đến Buffet gặp lại nhau
- Mấy năm rồi nay mới gặp lại Đức Cha… Mừng….Mừng quá.
- Ông Hùng không thấy già hơn. Cả ông Chuẩn nữa… Chào chị Chuẩn.
- Em xin giới thiệu, đây là anh Hùng và anh chị Chuẳn. Đây là anh chị Thi-Bích và cháu Yến, cô tài xế lái xe.
Anh Hùng sắp xếp chỗ ngồi: Bố ngồi giữa, vợ chồng Căn ngồi hai bên tả hữu, Bích và Yến. Phía bên kia, anh Thi ngồi đầu bàn (chắc để chàng ta chạy ra chạy vào nhiều lần lấy thức ăn cho dễ, lại còn phải lấy cả phần cho bà xã nữa mới đau khổ!), anh Hùng và anh chi Chuẩn.
- Dạ, thưa Đức Cha, anh Hùng nói, thức ăn họ mới đem ra, toàn đồ biển còn nóng hổi. Mời Đức Cha và các anh chị ra lấy ạ… Hay để con lấy thức ăn cho Đức Cha…
Yến đã dành phần “lấy thức ăn cho Đức Cha” mất rồi. Cô bé nhanh nhẩu đủ thứ, dành cả phần “pay off” bữa ăn nữa, thế có hay không? Khi anh Hùng ra hỏi cô Cashier thì được biết đã có ‘”cô kia” trả tiền rồi. Trở về bàn, anh cằn nhằn tôi: “Chị Căn, như email tôi đã mời Đức Cha và tất cả phái đoàn ăn. Tại sao cháu Yến lại trả? Như thế là không được”. Dằng co… Đành chấp nhận tỷ lệ 1/1, hẹn lần sau nhé… Chuyện trò rôm ra bắt đầu… Hai anh Thi và Hùng nhận ra hồi xưa làm ở QĐ2 Pleiku… thêm bạn bớt thù… CTCT và BĐQ gặp nhau, đổ lỗi cho nhau “vì ai mà chúng ta phải lưu vong ở xứ người?” cười “huề cả làng”… Tại thời thế thế thời phải thế! Bích cho biết Bố sẽ qua Houston tháng 6 này nữa? Thế là lại có đề tài mới để hạch hỏi ngài:
- À, thì ra ngài vẫn còn ‘con yêu con ghét’ quí vị ạ… Ngài cứ dành phần ưu tiên cho quí vị bên đó nhiều quá… Chắc ‘tại hạ’ sẽ dọn nhà đến Houston ở cho rồi.. Ờ hờ… nhưng mà làm gì có nhà mà dọn nhỉ? Vô gia cư, vô nghè nghiếp. từ ngày chàng của tôi về hưu cách đây 3 năm nay rồi! Nhà thì ở nhờ con cái… tiền tiêu thì của chồng cho…hic…hic… :
- Thưa Đức Cha, KC hỏi Bố, tim đức cha đặt máy có cục pin, mà Đức Cha đi quá chừng hết vùng sâu lại vùng xa như thế thì có khi nào pin nó rơi ra không ạ?
- Ấy để tôi kể cho mà nghe chuyện cái máy và pin có vấn đề như chị hỏi đây…
Rồi người này một câu, người kia một câu, tôi quên không nhớ Bố đã kể chuyện Cái Máy Và Cực Pin như thế nào. Có ai còn nhớ làm ơn kể lại cho tôi nghe với. Nhưng xin đừng có mách Bố, nghen, vì Bố vừa khen tôi mới có 50 mà sao lại lú lẫn như bà lão 90 thì nhà em chết mất, quí vị ạ.
Anh Hùng thắc mắc hỏi tôi:
- Anh chị Bích-Thi và anh chị đều không Công Giáo mà sao lại thân với Đức Cha đến như vậy? Tôi thấy thật là quí vô cùng.
- Thưa anh, các con của em đều đã rửa tội cả rồi. Các cháu theo Công Giáo lâu rồi ạ.
- Hay quá! Thế tại các cháu theo đạo của vợ hoặc chồng?
- Dạ không. Ngày xưa các cháu học trường Đạo từ bé. Nguyện ước của các cháu theo Đạo là nguyện ước của chúng em. Để khi nào rảnh rỗi em xin kể cho các anh chị nghe ạ.
Hồi chúng em mới lên lập nghiệp ở Pleiku, thành phố tuy nhỏ bé ‘đi năm phút đã về chốn cũ’, nghèo nàn ‘gió bụi mưa mùa’ lạnh lẽo, nhưng “tình người” thì cho đến bây giờ đã tứ tán đi khắp năm châu mà hễ có dịp gặp nhau là vẫn thân thiết, ấm áp như ngày nào ạ.
Chạy ra chạy vào lấy thức ăn mấy lần, chuyện trò mỗi lúc mỗi thân thiết hơn… thì lại nhìn đồng hồ xem… giờ phải chia tay. Ôi cái phút chia tay sao buồn thế! Lại xiết tay mà không muốn rời. Lại big hug chuyền hơi ấm đến nhau.
- Đức Cha bảo trọng sức khỏe và nhớ thỉnh thoảng meo cho chúng con nhé.
- Cám ơn. Các anh các chị ở lại mạnh khỏe. Hẹn có ngày gặp lại,
Bố, Bích, Thi lên xe Yến. Anh chị Chuẩn lên xe. Anh Hùng vào xe. Vợ chồng tôi vào xe mà lòng còn luyến tiếc, luyến tiếc một cái gì mà mới đó đã chia tay, hẹn ngày tái ngộ.
Nhìn xe Bố xa dần trong bóng tối và gió lạnh, tôi thấy hình như… mắt có cái gì cay cay: lại “mít ướt” rồi!
Các bạn Pleiku thân thương của tôi ơi, dù ở gần hay xa cách ngàn trùng, tôi luôn hướng về Pleiku, nơi mà gia đình tôi đã xây dựng ở đấy từ thuở thanh xuân với tình bạn và tình người, những chia sẻ ngọt bùi với nhau, lúc khá giả cũng như lúc khốn khổ… Qua những bể dâu biến đổi và những thăng trầm của cuộc đời… Tôi luôn cầu nguyện đến tất cả mọi người có cuộc sống AN BÌNH VÀ SỨC KHỎE để chúng ta còn có dịp gặp lại nhau hoặc meo chia sẻ với nhau trong cái tuổi xế chiều này…
Mặt trời có lúc lên cao và lúc lặn…Nắng mưa cũng thế thôi… nhưng TÌNH BẠN VÀ TÌNH NGƯỜI của chúng ta thì mãi mãi và mãi mãi BỀN VỮNG nhé.
Khuê Các – Oregon (*)
27/02/2009
*****************************************
(*) Đôi dòng giới thiệu của Mai Văn Doanh:
(Nguyễn Thị) Khuê Các là phu nhân bác sĩ Bùi Trọng Căn, nguyên Trưởng Ty Y Tế và Giám Đốc bệnh viện Pleiku. Cuối niên khóa 1973-74, bà có đưa cho tôi một chìếc hộp sơn mài nhỏ rất đẹp và dặn rất kỹ: “Đây là phần thưởng tôi muốn gửi đến cho em nữ sinh Minh Đức nào đức hạnh nhất. Ông nhớ kỹ dùm tôi là tôi không tặng phần thưởng cho học sinh giỏi nhất hay hạnh kiểm tốt nhất trường, mà là cho em nữ sinh đức hạnh nhất trường. ĐỨC HẠNH NHẤT, xin ông nhớ kỹ cho!”. Tôi cám ơn, đem về và đưa cho linh mục hiệu trưởng Trần Sơn Nam cùng với lời dặn kỹ càng của bà. Tôi cũng đề nghị em Nguyễn Thị Cang, học sinh lớp 12A như là một ứng sinh. Phần thưởng của bà đã được trao cho em Ngô Thị Hồng Vân. học sinh lớp 12A.
Bác sĩ Bùi Trọng Căn cũng không xa lạ gì đối với trường Minh Đức: Trong niên khóa 1970-71, bác sĩ và linh mục hiệu trưởng (Hoàng Đức Oanh) đã phối hợp tổ chức khám bệnh cho từng học sinh. Tôi nghĩ Minh Đức là trường trung học duy nhất ở Pleiku, và có lẽ trên toàn quốc đã tổ chức cho học sinh được khám bệnh tổng quát.
Ông bà bác sĩ Bùi Trọng Căn hiện định cư tại tiểu bang Oregon. Tất cả các con cũng đều định cư chung quanh ông bà, thật là một đại phúc. Ai muốn, có thể liên lạc qua meo theo địa chỉ buican@comcast.net mà ông bà đã cho phép tôi phổ biến ở đây.