TIẾNG VỌNG XƯA


  Nguyễn Thị Kim Thanh                              

    Ơn cao biển rộng công thầy dạy
Nghĩa nặng tình thâm phận học trò
 
  Và ngày đó, con rời xa phố nhỏ
Xa mái trường, xa sách vở mộng mơ
Xa hàng cây, xa áo trắng học trò
Xa lời giảng, xa lời thầy mắng mỏ

Ôi! nhớ qua con đường xưa đất đỏ
Chiều tan trường, mưa nhẹ bụi giăng giăng
Rồi lạnh tanh, bếp lửa cũng thôi hồng
Và gói ghém, cả lời thầy văng vẳng
Con thầm đếm, mười ngón tay vẫn thiếu
Một lần quên, chục nỗi nhớ vô cùng
Chàng “Kẻ Sĩ” hoà duyên cùng “Thu Điếu”
Công Trứ buồn, Nguyễn Khuyến cũng sầu chung.


Gái chính chuyên, Tứ Đức với Tam Tòng
Trai chính trực chữ Trung thờ một Chúa
Cùng Nguyễn Bính bài thơ Ghen vô vọng
Mặc Tử sầu, Trăng khuất chả ai mua.


Gặp lại thầy , chúng con còn quá nhỏ
Dù đỉnh đầu, bàng bạc chẳng thua nhau
Chiều qua mau, bao cảnh đời vò võ
Anh mắt Thầy, dai dẵng một niềm đau


Bài học cũ, nhiều câu thơ chưa thuộc
Lời của Thầy, con khắc bước đi mau
Dù gian nan, chí con nào bỏ cuộc
Bước theo Thầy, con vẫn mãi về sau.

Chim xa xứ, biết bao giờ về tổ
Buồn hắt hiu, chim lũi thủi chờ bầy
Một lần xa, lòng con càng hiểu rõ
Tiếng vọng xưa, vang mãi những lời tầy
 

                               


 
Kính tặng thầy Lê văn Sâm
20-11-06
Nguyễn Thị Kim Thanh