Tâm tình mùa xuân


  Liên Hương        



    Sáng hôm nay như mọi ngày, tôi dậy lúc hơn 6 giờ sáng, sửa soạn đi làm khi đường phố Texas vào đông vẫn còn màu đen kịt của màn đêm, chạy ào ào cho kịp đến hãng 7 giờ sáng và bật computer lên nhận ngay những thông tin của các bạn.

   Không biết tự bao giờ, tôi có thói quen đọc thư của bạn bè ngay từ giây phút đầu tiên ngồi xuống bàn làm việc, mở vội thư ra, in vội vàng để dành đọc trong ngày. Ngày của tôi bắt đầu bằng những vui buồn của các bạn bè gởi đến để rồi sống một ngày với những tâm tình ấy.

   Sáng nay đọc thư Phúc và Thu Hương, ( Thu Hương, cô bé có giọng nói như chim hót vượt thời gian không thay đổi, với đôi mắt xa xăm về nơi nào kỷ niệm). Tâm tình của Thu Hương là lá thư nghệch ngoạc viết vội trong cơn bệnh còn đang hoành hành trong cơ thể của bạn ấy đã cho tôi một xúc động nghẹn ngào. Anh Quỳnh, ông xã Thu Hương, cũng đã để lại cho tôi nhiều mến phục vì tâm tình cũng như những hy sinh thầm lặng đằng sau… mà đã đem đến nhiều cảm nhận thân thương trong dịp gặp gỡ bạn bè.

   Rồi đọc thư của K’sor Phúc, anh chàng ngông nghênh của thời trung học ngày xưa, cho phép Liên Hương dùng từ “ đao to búa lớn” để diễn tả công việc của bạn [ …. ] đúng là “Một người Minh Đức”. Phúc cũng đã dành thời gian và công sức của mình để thực hiện Nội San như một sân chơi để các bạn giải trí, để liên lạc, và tìm đến những kỷ niệm xa xưa của thời học trò.

   Tôi muốn viết lên đây thêm nhiều người mới quen, rất thân, thầy, cô và bạn bè của tôi nữa, ồn ào có, thầm lặng có, ít nhiều, đã, đang góp bàn tay để ươm cây Quỹ Tình Thương về mái trường Minh Đức. Cái hạt giống này bắt đầu đơm hoa nẫy lộc, và bắt đầu nhú mầm non theo mùa xuân đến.

   Xin cảm ơn các tấm tình của các bạn, cám ơn những người cho, người nhận, người đưa, cám ơn đời, cám ơn người đã cho tôi cảm thấy mình hiện diện…

Nguyễn Liên Hương
Carollton, Texas 10/1/2007